Tự nhiên như thế

Tác giả: Đỗ Thùy Linh (Linh ami) – Sinh viên lớp K58A1S, Khoa Toán –
Cơ – Tin học.


Đã ba mùa bằng lăng tím nở
Góc sân trường rộn rã tiếng ve kêu
Đã ba mùa tình yêu và nỗi nhớ
Những cảm xúc này xin gửi trọn vần thơ.
Tự Nhiên ơi đã ba mùa rồi nhỉ?
Cậu còn nhớ không những kỉ niệm ngày nào
Những ngày đầu tiên còn quá nhiều bỡ ngỡ
Chúng mình gặp nhau giữa một sáng trời thu.

Vẫn còn đó những hành lang rộng mở
Tiếng cười đùa tinh nghịch, ngây thơ.
Vẫn còn đó hương thoảng lan trong gió
Hoa bằng lăng rụng tím sân trường
Vẫn còn đó hàng ghế đá ngẩn ngơ
Tiếng chim rộn ràng hòa vang chào đón.
Vẫn còn đó những rung động bất chợt
Tiếng trái tim thổn thức nhẹ nhàng
Tớ đã yêu cậu từ giây phút đó
Tự Nhiên ơi cậu biết phải không?

Tình yêu ấy ngày qua ngày ấm ủ
Qua từng giây, từng phút, từng ngày
Qua từng nhịp thời gian, qua từng hơi thở
Cứ càng ngày càng sâu đậm khó phai.

Tự Nhiên ơi cậu phải chăng có biết?
Khoa Toán – Cơ – Tin là nơi tim mình hòa cùng một nhịp
Là nơi nhen nhóm những ngọn lửa ước mơ
Tình yêu dành cho cậu bắt nguồn từ những điều giản dị lắm
Từ hàng cây, ghế đá, sân trường
Từ nhà T1, T2, T3, T4
Từ giảng đường T5, từ những bóng dáng thân thương
Lặng im một chút ! Có tiếng thầy đang giảng
Giọng nói yêu thương, trầm ấm, nhẹ nhàng
“Nhóm, vành, trường,…, quan hệ tương đương
Hệ véc tơ này phải chăng độc lập tuyến tính?”
Lặng nhìn chút! Có bóng cô thấp thoáng
Dáng hao gầy vẫn lặng bước những hàng lang
Khẽ dõi theo từng lớp học nhẹ nhàng
Khẽ mỉm cười, lau từng giọt mồ hôi trên trán
Thầy cô tớ đó – những người tuyệt vời nhất thế gian.

Có người nói rằng học Toán thật khô khan
Rằng gian nan, rằng khó khăn, mệt mỏi
Rằng sống sao đây với đồng lương ít ỏi
Nhưng có sao đâu khi mơ ước vẫn còn?
Tớ không nghĩ quá nhiều đến thế
Tớ chỉ nghĩ hãy cứ sống, cứ đam mê, cứ yêu khi còn có thể
Hãy mở lòng mình, hãy trân trọng từng phút giây.

Những ngày tháng này sao trôi đi nhanh quá
Những yêu thương chưa kịp nói thành lời
Những lời cảm ơn còn chưa nhắn gửi
Sắp xa rồi, lòng cảm thấy vấn vương.
Tạm biệt nhé nhà T5 thân thuộc
Tạm biệt thầy cô
Tạm biệt giảng đường
Tạm biệt hành lang in dấu bước
Tạm biệt Khoa - tạm biệt những điều tớ rất yêu thương.

Và bằng lăng lại nở tím sân trường
Hành lang kia lại rộn rã tiếng cười vui
Lớp học kia lại vang vọng giọng thầy trầm ấm
Những tình yêu lại chớm nở nhẹ nhàng.
Sẽ lại có những rụng động bất chợt
Sẽ có rất nhiều tình yêu dành cho cậu
Nhưng đừng quên có một cô bé
Vẫn luôn nhớ về, luôn đợi cậu và yêu thương
Tạm biệt cậu – Tự Nhiên của tớ
Xa nhau rồi cậu có nhớ tớ không?
Đừng quên nhé!
Tạm biệt rồi nhưng nhất định sẽ còn gặp lại
Tớ sẽ trở về ! Yêu lắm Tự Nhiên ơi.

Ami