Từ năm học Sáu Hai
Bước vào nghề dạy học
Đặt chân đến Mũi Ngọc
Mà lòng thấy xốn xang
Nơi địa đầu Tổ quốc
Cái gốc tôi thu được
Sống sao thật hết mình
Luôn biết có hy sinh
Thắm tình với con trẻ
Niềm vui lại chia xẻ
Tôi tạm biệt biển rừng
Về với điện sáng trưng
Của Thủ đô Hà Nội
Nhưng rồi lại lặn lội
Để sơ tán nơi xa
Vượt qua bao gian khó
Vì biết dựa vào dân
Tự vào bếp nấu ăn
Nắm than hoặc kiếm củi
Ở tận trong rừng sâu
Lo toan cho cuộc sống
Nhìn sao mà cảm động
Học tập dưới ánh trăng
Thay cho đèn dầu hỏa
Vượt qua mọi phong tỏa
Mãi cho đến cái ngày
Hòa bình được ký tắt
Thời gian đã thấm thoắt
Trên ba chục năm qua
Mỗi khi ra đến ngõ
Bạn cũ hỏi: “Ở đâu”
Dạy Quảng Ninh không lâu
Hai bốn năm “Tổng hợp”
Trò là Toán “Đặc biệt”
Tên thường gọi A không (A0)
Luôn để lại trong lòng
Bao kỷ niệm đáng nhớ
Dù việc hay, chuyện dở
Vẫn ghi nhớ suốt đời
Tôi luôn vẫn là người
Ở ngay bên các bạn
Vẫn nhiệt tình công tác
Tính tình lại chất phác
Chắc cũng ít người chê
Rằng tôi đã chuyển nghề
Với Đông y gia tộc
Dẹp biết bao bệnh tật
Làm niềm vui duy nhất
Khi tôi chuyển môi trường
Và bao đỗi thân thương
Từ bốn phương gửi đến
Thân tình và quý mến
Biết ơn thầy lang Việt
Trên đây là mấy việc
Về những gì đã qua
Khi về già vẫn nhớ...
Lê Văn Việt
cuuthe72@gmail.com
|